01 tháng 8 2020

Những túi đựng xác và danh sách kẻ thù: Cách các sĩ quan cảnh sát cực hữu và cựu chiến binh đã lên kế hoạch cho ‘Ngày X’.

Đức đã tỉnh giấc trước một vấn đề của chủ nghĩa cực đoan cực hữu trong các lực lượng đặc biệt tinh nhuệ của mình. Nhưng mối đe dọa xâm nhập của Phát-xít mới (neo-Nazi) vào các thể chế nhà nước còn rộng hơn nhiều.

Một cửa hàng phụ kiện quân sự ở Schwerin có chủ sở hữu là một thành viên của nhóm Nordkreuz. (Ảnh: Gordon Welters, New York Times)

Katrin Bennhold, New York Times

01/08/2020

Dịch bởi: Người Mỹ Gốc Việt


GÜSTROW, Đức quốc - Kế hoạch nghe cụ thể đến đáng sợ. Nhóm này sẽ vây bắt kẻ thù chính trị và những người bảo vệ người di cư và người tị nạn, bỏ họ lên xe tải và chở họ đến một địa điểm bí mật.

Sau đó, chúng sẽ giết họ.

Một thành viên đã mua 30 túi đựng xác. Nhiều túi xác nữa nằm trong danh sách đặt hàng, các nhà điều tra cho biết, cùng với vôi, được sử dụng để phân hủy vật liệu hữu cơ.

Nhìn bề ngoài, những người thảo luận về kế hoạch dường như có đáng tin. Một người là luật sư và chính trị gia địa phương, nhưng có lòng căm thù đặc biệt với người nhập cư. Hai là quân nhân trù bị tích cực. Hai người khác là sĩ quan cảnh sát, bao gồm Marko Gross, một tay bắn tỉa cảnh sát và cựu lính nhảy dù đang đóng vai trò là thủ lĩnh không chính thức của họ.

Nhóm phát triển từ một mạng lưới trò chuyện trên toàn quốc dành cho những người lính và những người khác có cảm tình với cực hữu được thiết lập bởi một thành viên của lực lượng đặc biệt tinh nhuệ Đức, KSK. Theo thời gian, dưới sự giám sát của ông Gross, họ đã thành lập một nhóm song song của riêng mình. Các thành viên bao gồm một bác sĩ, một kỹ sư, một người trang trí, một chủ phòng tập thể dục, thậm chí là một ngư dân địa phương.

Họ tự gọi mình là Nordkreuz, hay Thập tự Bắc phương.

“Giữa chúng tôi, chúng tôi là cả một ngôi làng,”  như hồi tưởng của ông Gross , một trong số nhiều thành viên của Nordkreuz, người đã mô tả với tôi trong các cuộc phỏng vấn khác nhau trong năm nay về cách nhóm đã đến với nhau và bắt đầu lên kế hoạch.

Họ phủ nhận họ đã âm mưu giết bất cứ ai. Nhưng các nhà điều tra và công tố viên, cũng như theo lời một thành viên đã khai với cảnh sát - bảng ghi chép đã được New York Times xem - cho thấy kế hoạch của họ đã chuyển sang  hướng tội lỗi hơn.

Đức đã bắt đầu một cách muộn màng để đối phó với các mạng lưới cực hữu mà các quan chức hiện nay nói là rộng lớn hơn nhiều so với những gì họ từng hiểu. Sự tiếp cận của những kẻ cực đoan cực hữu vào các lực lượng vũ trang của nó đặc biệt đáng báo động ở một quốc gia từng bỏ công để xóa sạch quá khứ Đức quốc xã của nó và nỗi kinh hoàng của nạn Holocaust [diệt người Do thái bằng các lò ngạt]. Vào tháng 7, chính phủ đã giải tán toàn bộ một đại đội bị trà trộn bởi những kẻ cực đoan trong lực lượng đặc biệt của quốc gia.

Nhưng vụ Nordkreuz, chỉ được đưa ra xét xử mới  đây sau khi bị phát hiện cách đây hơn ba năm, cho thấy vấn đề trà trộn cực hữu không phải là mới và cũng không giới hạn đối với KSK, hay thậm chí là quân đội.

Chủ nghĩa cực đoan cực hữu đã thâm nhập vào nhiều tầng lớp trong xã hội Đức trong những năm mà chính quyền đánh giá thấp mối đe dọa hoặc ngần ngại để nhận diện nó đầy đủ, các quan chức và nhà lập pháp thừa nhận. Bây giờ họ đang vật lộn để bứng gốc nó.

Một động lực trung tâm của những kẻ cực đoan dường như rất xa vời và hoang tưởng đến độ chính quyền và các nhà điều tra đã không coi trọng trong một thời gian dài, ngay cả khi nó thu được tín nhiệm rộng hơn trong các nhóm cực hữu.

Các nhóm Phát-xít mới và các phần tử cực đoan khác gọi đó là Ngày X - một thời điểm tưởng tượng khi mà trật tự xã hội Đức bị sụp đổ, đòi hỏi những kẻ cực đoan cực hữu dấn thân, theo lời họ, để tự cứu mình và giải cứu quốc gia.

Ngày nay, những kẻ trù dự cho ngày X đang thu hút những người nghiêm túc với những kỹ năng và tham vọng nghiêm túc. Càng ngày, chính quyền Đức coi tình huống này là cái tiền đề cho chủ nghĩa khủng bố trong nước bởi những kẻ âm mưu cực hữu hoặc thậm chí là để giành quyền chính phủ.

Ông Dirk Friedriszik, một nhà lập pháp ở bang phía đông bắc Mecklenburg-Western Pomerania, nơi Nordkreuz được thành lập, nói rằng, “Tôi sợ chúng ta chỉ nhìn thấy phần nổi của tảng băng.  Nó không chỉ có KSK. Điều lo lắng thực sự là: Những ổ này có mặt ở khắp mọi nơi. Trong quân đội, trong cảnh sát, trong các đơn vị dự bị.”

Nordkreuz là một trong những nhóm chuẩn bị công phu cho Ngày X. Cơ quan tình báo nội địa đã nhận được tin báo vào cuối năm 2016, và các công tố viên đã bắt đầu điều tra vào mùa hè năm 2017. Nhưng phải mất nhiều năm trước khi mạng lưới, hoặc một mảnh nhỏ của nó, bị đưa ra trước tòa.

Ngay cả bây giờ, chỉ có một thành viên của nhóm, ông Gross, đã phải đối mặt với cáo buộc - vì tàng trữ vũ khí bất hợp pháp, không phải vì bất kỳ âm mưu lớn hơn nào.

“Giữa chúng tôi, chúng tôi là cả một ngôi làng,” hồi tưởng của Marko Gross, một trong khoảng 30 thành viên của Nordkreuz. (Ảnh: Gordon Welters/New York Times)

Cuối năm ngoái, ông Gross đã bị tuyên án treo 21 tháng. Phán quyết nhẹ đến mức năm nay các công tố viên nhà nước đã kháng cáo, đưa vụ án vào một vòng nghị án kéo dài khác.

Trong số khoảng 30 thành viên Nordkreuz, chỉ có hai người khác, một luật sư và một sĩ quan cảnh sát khác, hiện đang bị công tố viên liên bang điều tra vì nghi ngờ âm mưu khủng bố.

Kết quả là điển hình cho cách xử trí của chính quyền với các trường hợp cực hữu, các chuyên gia về chủ nghĩa cực đoan nói. Các cáo buộc được đưa ra thường bị thu hẹp đến tội nghiệp cho các âm mưu phức tạp mà chúng [các cáo buộc] có ý định răn đe và trừng phạt. Hầu như chúng luôn tập trung vào các cá nhân, không phải vào chính các mạng lưới.

Nhưng những trở ngại trong việc khởi tố những vụ án như vậy chỉ ra mạnh mẽ hơn một vấn đề khác khiến chính quyền Đức ngày càng lo lắng: Sự xâm nhập vào chính các tổ chức, như cảnh sát, mà đúng ra sẽ tiến hành việc điều tra.

Vào tháng 7, cảnh sát trưởng của bang miền tây bang Hesse đã từ chức sau khi các máy tính của cảnh sát liên tục bị truy cập để lấy thông tin bảo mật mà sau đó được bọn Phát-xít mới sử dụng trong các vụ đe dọa tính mạng. Chính tại Hesse, một kẻ Phát-xít mới khá nổi tiếng đã ám sát một chính trị gia khu vực vào mùa hè năm ngoái trong một vụ án đã đánh thức nhiều người Đức trước mối đe dọa khủng bố cực hữu.

Một số thành viên Nordkreuz đủ đáng ngại đến mức họ đã soạn ra một danh sách những kẻ thù chính trị. Heiko Böhringer, một chính trị gia địa phương ở nơi nhóm này có căn cứ, đã nhận được những lời đe dọa tính mạng.

“Tôi đã từng nghĩ rằng những kẻ trù dự này (nguyên văn: “prepper", là những kẻ tin vào ngày tận thế hay đại hoạ và tích cực chuẩn bị cho điều đó), họ là những kẻ điên rồ vô hại, những kẻ đã xem quá nhiều phim kinh dị,” ông Böhringer nói. “Tôi đã thay đổi suy nghĩ.”

Ông Friedriszik, nhà lập pháp tiểu bang, đã cố gắng trong nhiều năm để tập trung sự chú ý của công chúng vào mối nguy hiểm đang lên của cánh cực hữu, nhưng lại thấy mình chỉ là một tiếng nói nơi hoang dã.

“Phong trào này đã chạm ngón tay ở rất nhiều nơi,” ông nói. “Tất cả những chuyện Ngày X này có vẻ giống như thuần túy hoang đường. Nhưng nếu bạn nhìn kỹ hơn, bạn có thể thấy nó biến thành kế hoạch nghiêm túc - và thành âm mưu - nhanh chóng như thế nào.”

Thập tự Bắc phương

Trường bắn ở Güstrow, một thị trấn nông thôn ở góc đông bắc nước Đức, nằm ở cuối con đường đất dài được bảo vệ bởi một cánh cổng nặng. Dây thép gai bao quanh khu vực. Một lá cờ Đức tung bay trong gió.

“Đây là nơi mọi thứ bắt đầu,” Axel Moll, một người trang trí địa phương và là thành viên của Nordkreuz có giấy phép săn bắn và tủ súng ở nhà, nói với tôi khi tôi đi tham quan khu vực vào đầu năm nay.

Ông Gross, sĩ quan cảnh sát, là một người khách quen ở trường bắn. Ông ta từng là một lính nhảy dù và sĩ quan trinh sát đường xa trong quân đội Đức trước khi tiểu đoàn của ông ta bị tiếp thu bởi lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ của Đức, KSK. Ông ta không bao giờ tham gia vào KSK nhưng biết một vài người đàn ông đã [tham gia].

Một người khách quen khác là Frank Thiel, một nhà vô địch trong các cuộc thi súng ngắn và người hướng dẫn bắn súng chiến thuật được tìm kiếm bởi các đơn vị cảnh sát và quân đội trên khắp nước Đức.

Vào mùa thu năm 2015, khi hàng trăm ngàn người xin tị nạn từ các cuộc chiến ở Syria, Iraq và Afghanistan đến Đức, những người đàn ông này đã hốt hoảng. Trong mắt họ, Đức phải đối mặt với một cuộc xâm lược tiềm tàng từ những kẻ khủng bố, một sự cố có thể xảy ra đối với hệ thống phúc lợi của nó, thậm chí có thể là bất ổn.

Và chính phủ của họ đã chào đón những người di cư.

Trường bắn ở Güstrow, nơi các thành viên của Nordkreuz gặp nhau. (Ảnh: Gordon Welters/New York Times)

“Chúng tôi đã lo lắng,” ông Mr. Gross, 49 tuổi, nhớ lại trong một vài cuộc trò chuyện với tôi trong năm nay.

Vào cuối năm 2015, khi đang thực hiện một buổi huấn luyện về bắn súng cho KSK ở miền nam nước Đức, ông Thiel đã được biết về một mạng trò chuyện được mã hóa trên toàn quốc để chia sẻ thông tin đặc quyền về tình hình an ninh ở Đức và cách chuẩn bị cho một cuộc khủng hoảng.

Nó được điều hành bởi một người lính tên là André Schmitt. Nhưng mọi người biết đến ông dưới tên Hannibal.

Ai muốn vào?

Chẳng mấy chốc, khoảng 30 người, nhiều người trong số họ là khách quen tại trường bắn ở Güstrow, đã tham gia phân nhóm phía bắc của mạng lưới  ông Schmitt, say sưa theo dõi các cập nhật của ông. Không lâu sau, ông Gross quyết định thành lập một nhóm song song để họ có thể liên lạc và gặp gỡ tại địa phương. Các thành viên sống ở các thị trấn và làng mạc trong khu vực, chia sẻ sự đồng cảm cực hữu và tự coi họ là những công dân có quan tâm.

Đến tháng 1 năm 2016, mạng lưới này đã trở thành Nordkreuz.

Có hai tiêu chí để tham gia, ông Moll nhớ lại: “Những kỹ năng đúng đắn và thái độ đúng đắn.”

Ông Gross và một sĩ quan cảnh sát khác trong nhóm vốn là thành viên của một tổ chức khi đó là một đảng cực hữu đang phát triển, đảng Sự Thay thế cho Đức (Alternative for Germany), hiện là lực lượng lớn thứ ba trong Quốc hội liên bang. Ít nhất hai người khác trong nhóm đã đến thăm Hội thảo Thule, một tổ chức mà các nhà lãnh đạo có một bức chân dung của Hitler trên tường của họ và rao giảng quyền lực tối cao.

Nordkreuz tổ chức các cuộc họp vài tuần một lần,  ở tầng trên một phòng tập thể dục thuộc sở hữu của một thành viên, hoặc trong phòng trưng bày của ông Moll, nơi hai chúng tôi có chuyện trò. Đôi khi họ có một bữa tiệc nướng thịt B.B.Q. Lần khác, họ mời khách đến thuyết trình.

Có lần một sĩ quan quân đội về hưu đến và nói về quản lý khủng hoảng, ông Moll nhớ lại. Một lần khác, họ mời một Reichsbürger, hay là công dân của Reich, một phong trào không công nhận nhà nước Đức quốc thời hậu chiến.

Theo thời gian, các thành viên Nordkreuz nhớ lại, nhóm của họ biến thành một nhóm huynh đệ thân thiết với tham vọng chung đã ngự trị trong cuộc sống của họ: chuẩn bị cho Ngày X.

Họ bắt đầu tích trữ đủ nguồn cung cấp để tồn tại trong 100 ngày, bao gồm thực phẩm, xăng dầu, đồ dùng vệ sinh, máy bộ đàm, thuốc men và đạn dược. Ông Gross đã thu 600 euro từ mỗi thành viên trong nhóm để chi trả cho việc đó. Tổng cộng, ông đã tích lũy được hơn 55.000 viên đạn.

Nhóm đã xác định một “ngôi nhà an toàn,” nơi các thành viên sẽ đến tá túc cùng gia đình vào Ngày X: một ngôi làng nghỉ mát của Cộng sản khi xưa nằm sâu trong rừng.”

 

Axel Moll, một nhà trang trí địa phương và là thành viên của Nordkreuz, trong phòng trưng bày nơi một danh sách đặt hàng cho Ngày X được biên soạn bao gồm túi đựng xác và vôi nhanh khô. (Ảnh: Gordon Welters/New York Times)

Nơi này là “lý tưởng,” ông Moll nói. Có một dòng suối cung cấp nước ngọt, một hồ nước nhỏ để tắm giặt, một khu rừng trong đó có gỗ để xây dựng và hươu để săn bắn, thậm chí là một bể thải tự hoại đã cũ.

Có phải tất cả những điều này có vẻ hơi xa vời với họ? Tôi hỏi.

Ông Moll mỉm cười trước cái “ngây ngô Tây phương" (nguyên văn: “Western naïveté”) của tôi.

Khu vực nơi họ sinh sống nằm giữa Bức màn Sắt trước đây và biên giới Ba Lan. Các thành viên đã từng lớn lên ở miền Đông Đức cũ.

“Dưới thời Cộng sản, mọi thứ đều khan hiếm,” ông Moll giải thích. “Bạn phải sáng tạo để có được mọi thứ thông qua các kênh nhất định. Bạn không thể dựa vào những thứ trong siêu thị. Bạn có thể nói chúng tôi đã quen với chuyện trù dự.”

Và, ông nói, họ đã từng thấy một hệ thống sụp đổ. “Bạn học cách đọc giữa các dòng. Nó có một lợi thế.”

Trong năm 2016, khi hàng trăm ngàn người di cư đến Đức và một số vụ tấn công khủng bố Hồi giáo đã xảy ra ở Âu châu, kế hoạch trở nên nghiêm trọng hơn.

Ông Gross và các thành viên Nordkreuz khác đã đi du lịch vào mùa thu tới một hội chợ vũ khí ở Nuremberg và gặp ông Schmitt, người lính lực lượng đặc biệt điều hành mạng lưới trò chuyện trên toàn quốc.

Các thành viên của nhóm đã học được cách leo dây xuống từ một cái tháp của một trạm cứu hỏa bỏ hoang. Hai điểm đón được chỉ định là điểm gặp gỡ của Ngày X. Hai nhà hát hoạt động đầy đủ chức năng đã được xây dựng như các bệnh viện hiện trường tạm thời, trong một tầng hầm và một ngôi nhà di động.

“Tình huống là một cái gì đó xấu sẽ xảy ra,” ông Gross nói với tôi. “Chúng tôi tự hỏi, chúng tôi muốn chuẩn bị gì? Và chúng tôi quyết định rằng nếu chúng tôi sẽ làm điều này, chúng tôi sẽ làm cho đến cùng.”

Túi đựng xác và vôi

Vấn đề mà các nhà điều tra hiện đang xem xét kỹ lưỡng là liệu cụm từ “làm cho đến cùng" (nguyên văn: “go all the way") có ý nghĩa gì?

Ông Gross nhấn mạnh với tôi rằng nhóm chỉ chuẩn bị cho Ngày X, ngày mà họ nhìn là trật tự xã hội sẽ sụp đổ. Ông nói rằng họ không bao giờ lên kế hoạch cho bất kỳ vụ giết người nào, hoặc có ý định gây ra bất kỳ tổn hại nào.

Nhưng ít nhất một thành viên của nhóm miêu tả một câu chuyện đáng ngại hơn.

“Người ta sẽ bị tập trung lại và sát hại,” ông Horst Schelski nói với các nhà điều tra vào năm 2017, theo bảng ghi chép lời khai của ông, được chia sẻ với tờ New York Times.

Ông Schelski là một cựu sĩ quan không quân mà câu chuyện bị phản bác bởi những người khác. Nó gắn liền với một cuộc họp mà ông nói đã diễn ra vào cuối năm 2016 tại một điểm dừng xe tải trên đường cao tốc ở Sternberg, một thị trấn nhỏ cách trường bắn khoảng 40 phút về phía tây mà những người đàn ông này thường lui tới.

Ở đó, tại một quầy cà phê mà ngày nay nhìn giống như một cái kho nhỏ nằm đối diện với bãi đậu xe  hoang tàn, ông Gross đã gặp một số người đàn ông khác, nơi đã trở thành một phòng giam tập trung ở Nordkreuz.

Trong số những người hiện diện khác có hai người đàn ông hiện đang bị điều tra vì nghi ngờ âm mưu khủng bố. Theo luật của Đức, họ không thể bị đưa tên đầy đủ. Một người là Haik J., là một sĩ quan cảnh sát như ông Gross. Một người khác là luật sư và chính trị gia địa phương, Jan Henrik H. Cả hai từ chối nói chuyện với tôi.

Jan Henrik H. được các thành viên khác mô tả là đặc biệt cuồng nhiệt và đầy thù hận. Vào những ngày sinh nhật của mình, ông ta tổ chức một cuộc thi bắn súng trên một cánh đồng phía sau ngôi nhà của mình ở Rostock, một thành phố gần đó trên bờ biển phía bắc nước Đức, các thành viên Nordkreuz nhớ lại.

Người chiến thắng sẽ nhận được một chiếc cúp mang tên Mehmet Turgut, tên một người bán hàng rong người Thổ Nhĩ Kỳ bị giết ở Rostock năm 2004 bởi Tổ chức ngầm Xã hội Quốc gia (National Socialist Underground), một nhóm khủng bố cực hữu.

Ông Gross đã là người chiến thắng gần đây nhất.

Một đài tưởng niệm Mehmet Turgut, một người bán hàng rong ở Thổ Nhĩ Kỳ bị giết ở Rostock năm 2004 bởi những kẻ khủng bố cực hữu. Một thành viên Nordkreuz đã rất tức giận khi đài tưởng niệm được khánh thành. (Ảnh: Gordon Welters/New York Times)

Ông Schelski nói với cảnh sát rằng Jan Henrik H. giữ một tập hồ sơ dày trong nhà để xe của mình với tên, địa chỉ và hình ảnh của các chính trị gia địa phương và các nhà hoạt động mà ông coi là kẻ thù chính trị. Một số đã từng tìm cách giúp đỡ người tị nạn bằng cách tìm kiếm bất động sản để biến thành nơi cư trú [cho họ].

Phần lớn trong tập tin đến từ các nguồn công khai. Nhưng cũng có những ghi chú viết tay với thông tin thu được từ máy tính của cảnh sát.

Khi họ uống cà phê tại trạm dừng xe tải, Jan Henrik H. đã chuyển hướng cuộc trò chuyện sang “những người trong hồ sơ,” những người mà ông ta nói là “có hại” cho quốc gia và cần phải bị “xử cho xong," (nguyên văn: “done away with”) ông Schelski sau đó báo lại với cảnh sát.

Jan Henrik H. muốn lời khuyên về cách tốt nhất để vận chuyển [những người bị bắt giữ] của họ một khi họ đã  tập trung lại. Ông hỏi ông Schelski, một thiếu tá trong đơn vị trù bị tiểu bang, làm thế nào để có thể đưa họ [những người bị bắt giữ] vượt qua bất kỳ trạm kiểm soát nào có thể được dựng lên trong thời kỳ bất ổn. Đồng phục sẽ giúp? Xe tải quân đội?

Ông Schelski đã nói với cảnh sát rằng ông đã tránh xa khỏi nhóm sau cuộc họp đó.

Đến lúc đó, cơ quan tình báo đã theo dõi. Chừng tám tháng sau cuộc họp ở điểm dừng xe tải, chính quyền đã tiến hành cuộc đầu tiên trong một loạt các cuộc đột kích vào nhà của một số thành viên Nordkreuz.

Trong hai năm, các cuộc đột kích và nỗ lực tình báo đã phát hiện ra vũ khí, đạn dược, danh sách kẻ thù và danh sách đặt hàng viết tay cho Ngày X bao gồm các túi đựng xác và vôi.

Tôi hỏi ông Gross về những chiếc túi đựng xác. Ông ấy nói với tôi rằng chúng là những “bao tải đa năng", có thể sử dụng như những chiếc túi ngủ chống ẩm rẻ tiền hoặc để vận chuyển những món đồ lớn.

Việc tiết lộ rằng nhóm đã xác định được kẻ thù chính trị đã gây hoảng sợ cho ông Böhringer, chính trị gia địa phương. Vào năm 2015, hai nhân viên cảnh sát đã đến phác thảo ngôi nhà của ông ta sau khi ông ta bắt đầu nhận được những lời đe dọa tính mạng.

“Chúng tôi muốn biết nơi bạn có thể vào [nấp], nơi bạn ngủ, để chúng tôi có thể bảo vệ bạn,” họ nói với ông ấy.

“Tôi đã từng nghĩ rằng những kẻ trù dự này chỉ là những kẻ điên rồ vô hại,

những kẻ đã xem quá nhiều phim kinh dị,” lời ông Böhringer, một chính trị gia địa phương.

“Tôi đã thay đổi suy nghĩ.” (Ảnh: Gordon Welters/New York Times)


Ông ấy nói ông không quá quan tâm. Nhưng vào tháng 6 năm 2018, ông Böhringer đã được gọi đến đồn cảnh sát. Nhà của hai thành viên Nordkreuz gần đây đã bị đột kích, một trong số họ là cảnh sát ở địa phương ông: Haik J., người đã có mặt tại cuộc họp chỗ dừng xe tải.

“Họ đã cho tôi xem một bản phác thảo vẽ tay của nhà tôi, và họ hỏi ‘Bạn có nhận ra cái này không?’” ông Böhringer nói.

“Đó chính xác là bản phác thảo mà những sĩ quan đó đã làm trong nhà tôi,” ông ấy nói tiếp.

“Tôi đã phải nuốt khá khó khăn,” ông nhớ lại. “Chính những người nói rằng họ muốn bảo vệ tôi đã truyền nó lại cho những người muốn làm hại tôi.”

“Họ không chỉ muốn sống sót trong ngày X, họ muốn giết kẻ thù của họ,” ông ấy nói. “Đây là cụ thể những gì họ đã lên kế hoạch.”

Gặp gỡ với Marko

Lần đầu tiên tôi gõ cửa nhà Gross, ở làng Banzkow, cách trường bắn khoảng một giờ lái xe, chúng tôi đã nói chuyện bên ngoài trong hai giờ.

Lần thứ hai, trời bắt đầu mưa và ông ấy mời tôi vào trang trại gạch đỏ của ông ấy trên đường “Liberation Street,” tên được đặt để nhắc đến cuộc giải phóng nước Đức khỏi Đức Quốc xã vào cuối Thế chiến II.

Trên hành lang, huy hiệu và đồng phục quân đội cũ của ông được trưng bày. Một bản đồ lớn của Đức năm 1937 chiếm ngự trên bức tường. Hình ảnh về súng có mặt khắp nơi. Trên nam châm tủ lạnh. Trên cốc. Trên lịch.

Nhà Gross, thứ hai từ trái sang, ở Banzkow. (Ảnh: Gordon Welters/New York Times)

Đó là cùng một ngôi nhà mà cảnh sát đã đột kích nhiều năm trước đó, vào tháng 8 năm 2017, và tìm thấy hơn hai chục vũ khí và 23.800 viên đạn, một số bị đánh cắp từ kho dự trữ của cảnh sát và quân đội.

Một cuộc đột kích khác của cảnh sát vào tháng 6 năm 2019 đã phát hiện ra 31.500 viên đạn và một khẩu súng tiểu liên Uzi. Lần này họ bắt ông.

Tại tòa, các công tố viên phải mất gần 45 phút để đọc danh sách các hộp đạn, súng, chất nổ và dao mà họ đã tìm thấy. Ông ta chỉ bị buộc tội tàng trữ vũ khí bất hợp pháp. Trong cuộc điều tra khủng bố đang diễn ra, ông ta là một nhân chứng, không phải là nghi phạm.

“Thật khá sửng sốt,” ông Lorenz Caffier, bộ trưởng nội vụ tiểu bang, người đã từng bắt tay ông Gross tại hội thảo lực lượng đặc biệt hàng năm ở Güstrow. “Một người tích trữ nhiều đạn dược ở nhà, gần với khuynh hướng cực hữu và cũng đưa ra những bình luận cực đoan trong các cuộc trò chuyện không phải là một kẻ trù dự vô hại.”

“Marko G. có một vai trò quan trọng,” ông nói.

Các công tố viên đã truy dò ra nguồn đạn bất hợp pháp trong nhà của ông Gross đến từ hàng tá kho cảnh sát và kho quân sự trên khắp đất nước, cho thấy các cộng tác viên khả dĩ. Một số đơn vị từng đến trường bắn ở Güstrow.

Bà Claudia Lange, một công tố viên, nói “Chúng tôi không biết làm thế nào để nó [đạn dược] được chuyển từ những nơi đó đến ông ta.”

Ba nhân viên cảnh sát khác đang bị điều tra vì nghi ngờ giúp đỡ ông Gross. Khi được hỏi trong phiên tòa, ông Gross nói rằng ông không nhớ mình đã lấy đạn như thế nào. Khi tôi gặp ông, ông cũng chỉ nói vậy.

Nhưng ngược lại, ông không ngại chia sẻ quan điểm của mình.

Ông nói Thủ tướng Angela Merkel thuộc về chỗ “vành móng ngựa" (nguyên văn: “in the dock"). Rằng các thành phố đa văn hoá là những “nhà nước Hồi giáo” (nguyên văn: “the caliphate"). Rằng cách tốt nhất để thoát khỏi sự di cư đang tăng dần là di chuyển đến vùng nông thôn Đông Đức, “nơi mà người ta vẫn gọi là Schmidt, Schneider và Müller.”

Một cuốn Compact, một tạp chí cực hữu nổi bật, với khuôn mặt của Tổng thống Trump trên bìa, nằm trên kệ. Một lựa chọn của các bài phát biểu của tổng thống đã được dịch sang tiếng Đức trong vấn đề này. “Tôi thích Trump,” ông Gross nói.

Cho đến tận năm 2009, một số sĩ quan cảnh sát đồng nghiệp đã bày tỏ quan ngại về quan điểm cực hữu của ông Gross, lưu ý rằng ông đã mang những cuốn sách về Đức quốc xã đến chỗ làm. Nhưng không ai can thiệp, và ông ta thậm chí còn được chuẩn bị để thăng chức.

“Không có gì nguy hiểm từ phía cực hữu,” ông ấy nhấn mạnh. “Tôi không biết một người nào theo chủ nghĩa Phát-xít mới.”

Những người lính và sĩ quan cảnh sát đang “thất vọng,” ông ấy nói với tôi lần thứ ba chúng tôi gặp nhau, đánh dấu những lời phàn nàn về người di cư, tội phạm và các phương tiện truyền thông chính thống. Ông ví việc đưa tin về coronavirus với  chương trình truyền hình nhà nước bị kiểm duyệt trong thời Chủ nghĩa Cộng sản. Thay vào đó, ông nói, ông có đăng ký YouTube cho RT, kênh do nhà nước Nga kiểm soát và các phương tiện truyền thông thay thế khác.

Trong vũ trụ thông tin bị bóp méo song song đó, ông ta nghe rằng chính phủ đang bí mật đưa  những người tị nạn vào bằng máy bay sau nửa đêm. Rằng coronavirus là một mưu đồ để tước quyền công dân của họ. Rằng bà Merkel làm việc cho những gì ông gọi là “nhà nước ngầm" (nguyên văn: “deep state").

“Nhà nước ngầm là toàn cầu,” ông Gross nói. “là đại tư bản, là các ngân hàng lớn, là Bill Gates.”

Anh vẫn mong chờ ngày X, sớm hay muộn. Bạo loạn liên quan đến một cuộc khủng hoảng kinh tế. Hoặc mất điện, vì chính phủ Đức đang đóng cửa các nhà máy than.

Các thành viên của Nordkreuz không bao giờ nói với tôi, cũng như chính quyền, vị trí của ngôi làng nghỉ mát không sử dụng và là ngôi nhà an toàn của họ cho Ngày X.

Ngôi nhà an toàn vẫn đang hoạt động, ông Gross nói, người ở đỉnh cao của kế hoạch Nordkreuz, đã khoe khoang với một thành viên rằng mạng lưới của ông chứa 2.000 người có cùng chí hướng ở Đức và hơn thế nữa.

“Mạng lưới vẫn còn đó,” ông ta nói. ./.



Nguyên bản tiếng Anh: https://www.nytimes.com/2020/08/01/world/europe/germany-nazi-infiltration.html



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét