Chuyện kể của ông Jeff Gregorich
Ghi bởi Eli Saslow, Washington Post
01/08/2020
Đây là sự lựa chọn của tôi, nhưng tôi bắt đầu ước ao rằng không phải vây. Tôi không cảm thấy đủ khả năng. Tôi đã làm giám đốc học khu được 20 năm, vì vậy tôi nghĩ tôi phải quen với việc đưa ra quyết định, nhưng tôi cứ lạc bước trong suy nghĩ. Tôi ở trong văn phòng của mình nhìn vào một màn hình trống trải, và rồi bất thần nhận ra cả giờ đồng hồ đã trôi qua. Tôi lo lắng. Tôi lo lắng về mọi thứ. Mọi phương án tôi nghĩ đến đều là một điều xấu.
Thống đốc đã nói với chúng tôi rằng chúng tôi phải mở cửa trường cho học sinh vào ngày 17 tháng 8, nếu không chúng tôi sẽ bị cắt 5% ngân quỹ của chúng tôi. Tôi điều hành một học khu có nhu cầu cao ở vùng trung tâm Arizona. Chúng tôi có 90% người nói tiếng Tây Ban Nha và hơn 90% nhận bữa trưa miễn phí hay giảm giá. Những đứa trẻ này cần đến từng đô la chúng tôi có thể nhận được. Nhưng covid đang lan rộng khắp khu vực này và đã đánh vào nhân viên của tôi, và bây giờ tôi cảm giác như bị dí súng vào đầu. Tôi đã mất một giáo viên cho virus này. Tôi có liều lĩnh không khi mở cửa trở lại ngay cả khi nó sẽ có thể khiến chúng tôi mất thêm nhân mạng? Hay chúng tôi nên dạy từ xa và đành cắt bỏ đói những đứa trẻ?
Đây là thị trấn một-con-ngựa cổ điển của bạn. Hãy tưởng tượng John Wayne cưỡi ngựa băng qua những bụi xương rồng và tất cả những thứ đó. Tôi vừa là giám đốc học khu, hiệu trưởng trường trung học và đôi khi là trọng tài bóng rổ trong giờ chơi. Ở đây có dàn nhân viên ít ỏi và chúng tôi trả mức lương trung bình khoảng 40.000 một năm. Tôi không còn gì để cắt. Chúng tôi đã mua các chương trình mới để học trực tuyến và cố gắng tìm các điểm lên mạng và máy tính bảng cho tất cả các em. Năm phần trăm ngân quỹ tức là hàng trăm ngàn đô la. Giờ lấy đâu ra để đắp vào? Tôi có thể mất những người giảng dạy hoặc loại bỏ các chương trình cơ bản trừ khi chúng tôi bằng cách nào đó đứng dậy và chạy.
Tôi đã có mặt ở trường mỗi ngày, làm vệ sinh những cánh cửa và đo đạc không gian trong các lớp học. Chúng tôi vẫn chưa nhận được lô hàng tấm chắn kiếng mềm Plexiglas đã đặt, vì vậy chúng tôi đã cắt màn tắm và dùng tạm. Trở ngại nối tiếp trở ngại. Mới tuần rồi tôi được báo một nhân viên khác đã thử nghiệm dương tính, vì vậy tôi đã rà soát lại các hướng dẫn từ OSHA và CDC và cố gắng tìm ra các giao thức. Tôi không phải là một chuyên gia về vấn đề này, nhưng tôi đã làm hết sức mình với việc truy tìm tiếp xúc. Tôi đã gọi 10 người trong đội ngũ nhân viên và bảo họ rằng họ có thể bị phơi nhiễm. Tôi sắp xếp những chiếc xe riêng biệt và đưa tất cả đến địa điểm thử nghiệm. Một số nhân viên của tôi đã khóc. Họ đã nhìn thấy chuyện gì có thể xảy ra, và họ tìm đến tôi với những câu hỏi mà không phải tôi luôn có thể trả lời. “Có phải cả gia đình tôi đều cần được thử nghiệm không?” “Tôi phải cách ly bao lâu?” “Nếu lỡ virus này tấn công tôi như bà Byrd thì sao?”
Chúng tôi đã nhận lại hai trong số các thử nghiệm đó - cả hai đều dương tính. Chúng tôi vẫn đang chờ đợi kết quả tám cái nữa. Như vậy 11% nhân viên của tôi đã bị covid, và chúng tôi vẫn chưa có một em học sinh nào vào trong các tòa nhà kể từ tháng ba. Một phần cơ sở của chúng tôi đã bị đóng cửa chờ khử nhiễm, nhưng chúng tôi không còn ai để khử trùng trừ khi chính tôi khoác lấy bộ đồ bảo hộ và đi vào đó. Chúng tôi đã thấy tác động của virus này đối với bộ phận bảo trì của chúng tôi, rồi vận chuyển, rồi dịch vụ thực phẩm, rồi với giáo viên. Giống như học khu này đang đóng cửa tùy từng trường hợp. Tôi không hiểu làm sao người ta có thể mong đợi chúng tôi mở cửa trường học trong tháng này theo một cách an toàn. Cứ như họ nói với chúng tôi: “Ok. Mùa hè đã qua. Nó đã đủ lâu. Giờ là lúc để trở lại bình thường.” Nhưng từ khi nào virus này hoạt động theo lịch trình của chúng tôi?
Tôi mơ về việc trở lại bình thường. Tôi yêu thích được mở cửa. Những đứa trẻ đang chịu tổn thương ngay lúc này. Tôi không cần một chính trị gia nói với tôi điều đó. Chúng tôi chỉ có 300 học sinh ở quận này, và họ giống như gia đình. Vợ tôi là một giáo viên ở đây, và chúng tôi đã có bốn đứa con đi học qua các trường này. Tôi biết phụ huynh đứa nào vừa bị sa thải khỏi mỏ đồng và biết đứa nào không đủ ăn. Chúng tôi cung cấp bữa sáng và bữa trưa vào mùa hè này, và chúng tôi đã cấp nhiều phần ăn mỗi ngày hơn số học sinh hiện có. Tôi nhận được những cuộc gọi từ các gia đình đang đối phó với các vấn đề nghèo đói, trầm cảm, cô đơn, buồn chán. Hiện tại một số trẻ em đang lêu lổng và trường học là nơi tốt nhất cho chúng. Chúng tôi đều đồng ý về điều đó. Nhưng mỗi khi tôi bắt đầu mường tượng xem ngày 17 tháng 8 ra sao, tôi cảm thấy lòng mình quặn thắt. Hơn một phần tư học sinh của chúng tôi sống với ông bà. Những đứa trẻ này có thể rất dễ dàng nhiễm virus, lây lan và mang nó trở về nhà. Nó không an toàn. Không có cách nào có thể an toàn.
Nếu bạn nghĩ bất cứ điều gì khác, tôi xin lỗi, đó là một hoang tưởng. Trẻ em sẽ bị ốm, hoặc tệ hơn. Thành viên gia đình sẽ chết. Giáo viên sẽ chết.
Ông Jeff Gregorich, giám đốc học khu Hayden Winkelman ở Arizona, cho xem kết quả của một cuộc thăm dò ở học khu. (Ảnh: Caitlin O’Hara/Washington Post) |
Bà Byrd đã làm mọi thứ đúng đắn. Cô ấy tuân theo tất cả các giao thức. Nếu có một thứ như một môi trường an toàn, được kiểm soát bên trong lớp học trong đại dịch, thì đó chính là nó. Chúng tôi có ba giáo viên chia sẻ một phòng học để họ có thể dạy khóa hè trực tuyến. Họ đã rất cẩn thận. Đó là hồi tháng Sáu, khi số ca nhiễm ở đây bắt đầu tăng đột biến. Những đứa trẻ ở nhà, nhưng các giáo viên muốn ở cùng nhau trong lớp để họ có thể hợp tác trên các công nghệ mới. Tôi nghĩ rằng đó là một ý tưởng tốt. Một căn phòng lớn. Họ có thể quan sát và học hỏi lẫn nhau. Bà Byrd là một giáo viên bậc thầy. Bà đã dạy ở đây từ năm 1982 và bà luôn đưa ra những ý tưởng sáng tạo. Họ đã đi giao các gói chăm sóc cho các học sinh tiểu học để chúng có thể ươm cho đậu nảy mầm, như một bài thực hành tại nhà, và sau đó tất cả các giáo viên thay phiên nhau dạy trước ống kính. Cả ba người họ đều đeo khẩu trang. Họ kiểm tra nhiệt độ. Họ dạy trên các thiết bị riêng và không chia sẻ bất cứ thứ gì, thậm chí đến một cây bút chì cũng không.
Lúc đầu, bà nghĩ đó là một bệnh nhiễm trùng xoang. Bác sĩ nói với bà như vậy, nhưng rồi nó cứ tệ dần. Tôi nhận được một cuộc gọi rằng bà đã được đưa gấp đến bệnh viện. Mức oxy của bà thấp, và họ gắn máy trợ thở cho bà ngay lập tức. Hai giáo viên còn lại bắt đầu cảm thấy ốm vào cùng một cuối tuần, vì vậy họ đã đi xét nghiệm. Cả hai đều bị tin xấu vào tháng kế. Chồng bà Byrd nhiễm bệnh và phải nhập viện. Anh trai bà bị nhiễm và qua đời. Bà Byrd đã kháng cự được vài tuần cho đến khi bà không còn sức lực.
Tôi rà lại trong đầu cả nghìn lần. Còn biện pháp nào chúng tôi đã bỏ sót? Tôi có thể đã làm gì hơn? Tôi không có câu trả lời. Đây là ba người lớn có trách nhiệm trong một phòng học trống, và họ làm việc chăm chỉ để bảo vệ nhau. Chúng tôi vẫn không thể kiểm soát nó. Đó là những gì làm tôi sợ.
Chúng tôi họp toàn bộ nhân viên với nhau để được tư vấn về đau buồn. Chúng tôi thực hiện trên mạng ảo, qua Zoom. Đó là nỗi buồn, và cũng rất nhiều sợ hãi. Vợ tôi là một trong những giáo viên tiểu học, và cô ấy bị hen suyễn. Cô đang giải thích cho tôi mọi đứa trẻ tự động ôm cô ra sao mỗi khi gặp. Chúng nó vừa đến vào buổi sáng - ôm cô. Giờ ra chơi - ôm cô. Ăn trưa - ôm cô. Đến tủ ngăn - ôm. Suốt cả ngày. Ngay cả nếu chúng ta làm mọi thứ một cách hoàn hảo, vi trùng vẫn lây lan trong trường học. Chúng tôi chia sẻ cùng một không gian. Chúng tôi chia sẻ cùng một bầu không khí.
Khá nhiều giáo viên đã nói với tôi rằng họ sẽ nghỉ hưu nếu chúng tôi mở cửa trong tháng này. Họ nói: "Làm ơn đừng buộc chúng tôi quay trở lại. Đó là điên khùng. Chúng ta sẽ gây nguy hiểm cho cả cộng đồng.”
Họ nói đúng. Tôi đồng ý với họ 100 phần trăm. Giáo viên không cảm thấy an toàn. Hầu hết các phụ huynh cho biết trong một cuộc khảo sát rằng họ đã “rất bận lòng” trước việc đưa con trở lại trường. Vậy tại sao chúng ta bị bắt ép để mở cửa? Học khu này chưa sẵn sàng. Tôi không thể có thêm người nhiễm bệnh. Tại sao họ đe dọa ngân quỹ chúng tôi? Tôi mãi trông chờ một người có quyền lực hơn để lấy quyết định này khỏi tay tôi và đặt xuống trước tri giác của họ. Tôi vẫn mong đợi sự lãnh đạo thực sự, nhưng có lẽ nó sẽ không bao giờ xảy đến.
Chỉ có tôi. Đó là quyết định lớn nhất trong sự nghiệp của tôi, và cái phần mà tôi đoan chắc được là nó sẽ gây tổn thương bất luận tôi chọn ngã nào./.
Nguyên bản tiếng Anh:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét