06/01/2021
Dịch bởi: Người Mỹ Gốc Việt
Tổng thống của Hợp chủng quốc đã triệu tập những người ủng hộ của mình đến Washington, D.C. vào hôm nay và rồi đứng trước Nhà Trắng và nói dối họ, khẳng định rằng ông đã thắng cuộc bầu cử và rằng cần có các biện pháp khác thường để minh oan cho chiến thắng của ông ta. Họ ghi khắc thông điệp của ông ta, diễu hành lên National Mall về phía Đồi Capitol. Xông qua hàng rào chắn và hàng rào cảnh sát, với những lá cờ chiến của Liên minh miền Nam rải rác trong đám đông, những người nổi loạn đã giành quyền kiểm soát Điện Capitol của Hoa Kỳ, khiến Quốc hội phải chạy trốn.
Bốn năm trước, Donald Trump đã thề sẽ thực thi trung thành chức vụ tổng thống Hoa Kỳ và giữ gìn, bảo vệ và bảo vệ Hiến pháp Hoa Kỳ với khả năng tốt nhất của mình. Chỉ ít lâu sau, ông ta đã phá bỏ lời thề đó. Vào ngày 18 tháng 12 năm 2019, Hạ viện thực hiện nhiệm vụ theo hiến pháp một cách miễn cưỡng và muộn màng, luận tội tổng thống vì lạm dụng quyền lực và cản trở Quốc hội. Thượng viện từ chối thực hiện nghĩa vụ hiến pháp tương tự, từ chối nghiêm túc nhận các cáo buộc và không tập hợp được 2/3 đa số cần thiết để bãi nhiệm. Chỉ có một đảng viên Cộng hòa duy nhất, Thượng nghị sĩ Mitt Romney, thừa nhận sự thật rõ ràng của các cáo buộc, bỏ phiếu bãi nhiệm tổng thống.
Trump hôm nay đã phá vỡ lời thề của mình theo cách thậm chí còn ngoạn mục hơn. Những hạt giống được gieo bởi sự thần phục của Đảng Cộng hòa và sự thụ động của Quốc hội giờ đã mang lại thành quả đắng cay. Với việc kích động của ông ta để tấn công trực tiếp vào ngôi nhà của nhân dân, tổng thống đã từ bỏ sự nhìn nhận để kết thúc nhiệm kỳ của mình. Hạ viện phải luận tội ông ta một lần nữa, và Thượng viện phải bỏ phiếu để loại bỏ ông ta. Và khi nó làm như vậy, nó phải cấm ông ta trở lại phục vụ trong văn phòng công cộng.
oOo
Khi mặt trời lặn trên Washington vào thứ Sáu, ngày 21 tháng 2 năm 1868, quốc gia này chuẩn bị cho một cuộc Nội chiến thứ hai. Khi công khai chống lại Quốc hội, Tổng thống Andrew Johnson đã cách chức Bộ trưởng Chiến tranh của ông, Edwin Stanton, và bổ nhiệm Tướng Lorenzo Thomas thay thế. Stanton đã kháng cự. Ông ta đưa quân bảo vệ có vũ trang đến chốt bên ngoài Bộ Chiến tranh. Nhóm cựu chiến binh Liên minh, Grand Army of the Republic, đã huy động các tiểu đoàn gồm các thành viên trong trang phục dân sự tuần tra thành phố; chỉ huy của nó bắt đầu lên kế hoạch huy động bí mật trên toàn quốc. Báo chí thời đó đưa tin: "Nếu bạo lực được sử dụng để đuổi ông Stanton, một trăm nghìn người đàn ông sẵn sàng đến Washington để đưa ông trở lại chức vụ." Báo San Francisco Chronicle đã hứa rằng các cựu chiến binh của Liên minh, "những người đã đánh dập các bông hoa của Liên minh miền Nam, trước khi họ hôn bụi đất trong nhục nhã của thất bại," đã sẵn sàng để làm mới cuộc chiến.
Tuy nhiên, Stanton không chuyển sang bạo lực, mà là luật. Đầu tiên, ông kháng cáo lên Thượng viện, nơi vào tối thứ Sáu đã thông qua một nghị quyết ủng hộ vị trí của ông với tỉ số 29–6. Sau đó, ông ta đưa ra lệnh bắt giữ Thomas; sáng sớm thứ Bảy, các cảnh sát lôi Thomas ra tòa, nơi ông được tại ngoại với số tiền 5.000 đô la. Nhưng màn kịch thực sự là ở Hạ viện. Lúc 2 giờ chiều thứ Bảy, Ủy ban Tái thiết của nó đã bắt đầu các thủ tục luận tội chống lại tổng thống Johnson trên tầng của Hạ viện.
Trong khi đó, lo sợ về một cuộc đảo chính, Johnson đã triệu tập vị tướng chỉ huy các lực lượng xung quanh Washington đến Nhà Trắng, yêu cầu ông trao đổi các đơn vị Binh lính da màu của Hoa Kỳ được triển khai tại thủ đô bằng những người lính da trắng (có lẽ thông cảm với ông ta hơn). Chỉ huy đồn trú từ chối, nói với Johnson rằng Quốc hội đã tước bỏ quyền trực tiếp ra lệnh của ông ta; tất cả các mệnh lệnh phải được thông qua Đại tướng Ulysses S. Grant, người vẫn đang nhận chỉ thị từ Stanton. Tổng thống đã mất quyền kiểm soát Quân đội. Những lời đồn đại lung tung được lan truyền. Liệu Thống đốc Maryland đã đề nghị Johnson sử dụng lực lượng dân quân của bang ông ta chưa? Có 100.000 tình nguyện viên từ Missouri không? Có phải Johnson đang khẳng định quyền kiểm soát Văn phòng Chiến tranh để sử dụng kho vũ khí ở thủ đô để trang bị cho những người ủng hộ mình?
Những người bảo vệ Johnson tại Hạ viện lập luận rằng việc luận tội — hoặc tệ hơn, kết tội — đặt ra mối đe dọa rõ ràng nhất đối với trật tự hiến pháp. Đó sẽ là “sự lật đổ và phá hủy hình thức chính phủ của chúng ta”, James Brooks, đảng viên Đảng Dân chủ ở New York, nói như sấm, khi trình bày việc luận tội như một nỗ lực nhằm “phế truất tổng thống Hoa Kỳ.” Các đảng viên Đảng Dân chủ khẳng định vấn đề tốt nhất nên để tòa án, nếu không hậu quả có thể rất thảm khốc. Tờ Bưu điện Boston trung Dân chủ thành cảnh báo: “Rõ ràng là chúng ta đang ở trước thềm một cuộc cách mạng mà có thể, cần được đưa ra vũ khí, đẫm máu hơn cuộc cách mạng được khai mạc bằng vụ xả súng vào Pháo đài Sumter.”
John Bingham ở Ohio, tác giả chính của Tu chính án thứ mười bốn, trả lời đó là điều vớ vẩn. Câu hỏi đặt ra là liệu tổng thống có được phép “đặt mình lên trên Hiến pháp và trên luật pháp hay không.” Hiến pháp đã trao cho Hạ viện, và riêng Hạ viện, trách nhiệm xác định liệu tổng thống có phạm một hành vi đáng truất phế hay không; một vấn đề không thể được giao cho tòa án. Bingham nhấn mạnh rằng việc luận tội không phải là một mối đe dọa đối với trật tự công cộng, mà là một phương tiện hiến pháp để khôi phục nó. Cuộc tranh luận tiếp tục diễn ra trong bối cảnh đó — Đảng Dân chủ nhấn mạnh rằng việc luận tội đe dọa gây nên bạo động, trong khi đảng Cộng hòa cho rằng nó sẽ ngăn chặn bạo động. Vào thứ Hai, Hạ viện đưa ra vấn đề ra trước thử thách. Lần đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ, nó đã bỏ phiếu để bãi nhiệm một tổng thống Hoa Kỳ.
Và cùng với đó, cơn sốt bùng phát. Báo Daily Courier ở Louisville thở phào nhẹ nhõm: “Các vấn đề sẽ được giải quyết mà không đổ máu.” Tờ Bưu điện Philadelphia hoan nghênh: “Nếu không nhờ Quốc hội, có lẽ hôm nay sẽ có chiến tranh.” Thay vì đề cao quân đội và nã đại bác, các bên đã thuê luật sư và đệ trình các yêu sách. Việc luận tội đã lấy cuộc chiến ra khỏi đường phố và mang vào các sảnh của Quốc hội, chuyển niềm đam mê đảng phái thành các tiến trình của Quốc hội.
oOo
Đây luôn là giá trị lớn nhất của việc luận tội. Nó thường được tranh luận nhiều nhất về mặt pháp lý, như một câu hỏi về bằng chứng và diễn giải hiến pháp. Quan điểm về những nỗ lực cụ thể khi luận tội thường được lý giải ngược lại từ kết quả mong muốn, theo quan điểm đảng phái. Nhưng đó là một cái nhìn quá hạn hẹp. Luận tội là cơ chế hiến định để xem xét liệu một tổng thống có đang lật đổ pháp quyền, lạm dụng quyền lực của mình, hoặc theo đuổi tư lợi của mình gây thiệt hại cho phúc lợi chung hay không - nói tóm lại, liệu việc tiếp tục chức vụ của ông ta có gây ra mối đe dọa cho nền cộng hòa hay không.
Đó là những gì người dân Mỹ đã thực sự tranh luận vào năm 1868. Đó là những gì họ đã tranh luận một lần nữa vào năm 1974, trong nhiệm kỳ tổng thống của Richard Nixon. Và đó là câu hỏi mà họ phải đối mặt một lần nữa ngày hôm nay.
Ngày nay, chúng ta đã thấy cái giá khủng khiếp của việc từ bỏ trách nhiệm hiến pháp của Quốc hội, sự hỗn loạn và bạo lực xảy ra khi Quốc hội từ chối để buộc người đứng đầu hành pháp chịu trách nhiệm về việc vi phạm lời thề và vi phạm các trách nhiệm hiến pháp của ông ta. Trump gây ra mối nguy hiểm mỗi ngày khi ông còn tại vị, được bao bọc trong sự tự thương hại quá duy thực, không quan tâm đến những thiệt hại mà ông gây ra cho những người ủng hộ mình và cho đất nước.
Quốc hội bây giờ phải hành động, không chỉ để loại bỏ Trump - mà để đảm bảo rằng không có tổng thống nào có nguy cơ hành xử theo cách này một lần nữa. Luận tội bãi nhiệm là cơ chế hiến pháp để buộc một tổng thống phải chịu trách nhiệm, một sự nhấn mạnh thách thức về pháp quyền khi đối mặt với bạo lực của băng đảng, một sự khẳng định lại tính ưu việt của các thể chế Mỹ đối với sự cai trị của cảm xúc.
Trump đã tự thảo nên bản cáo trạng của chính mình, và bằng chứng của đôi môi của chính ông ta kết tội ông ta. Nếu các thượng nghị sĩ không thể nhìn thấy nó một năm trước, khi bạo lực mà ông kích động đã đến thăm những người dễ bị tổn thương nhất, có lẽ họ đã nhìn thấy nó ngày hôm nay, khi bạo lực đến trước cửa nhà của họ.
Tổng thống phải bị luận tội./.
Nguyên bản tiếng Anh:
100% tội thè lè . Bỏ tù là đúng.
Trả lờiXóaNhững Nghị Sĩ / Dân biểu còn tiếp tục ủng hộ thuyết ăn cắp phiếu của TT sẽ được lên bảng xú danh trong lịch sử Hoa Kỳ !