04/01/2020
Dịch bởi: Người Mỹ Gốc Việt
Tom Nichols là tác giả sách “Kẻ thù tồi tệ nhất của chúng ta” (Our Own Worst Enemy), và là giáo sư môn Quan hệ An ninh Quốc gia tại Đại học Chiến tranh Hải quân Hoa Kỳ và Viện Đại học Mở rộng Harvard.
“Chúng ta là những gì chúng ta tự giả vờ,” Trong phần mở đầu cuốn tiểu thuyết 1962 có tựa Đêm của mẹ (Mother Night), Kurt Vonnegut viết “và vì vậy chúng ta phải cẩn thận với những gì chúng ta tự giả vờ.” Các đảng viên Cộng hòa trong Quốc hội đang giả vờ là những kẻ dấy loạn — và vì vậy trên thực tế, họ đã trở thành những kẻ dấy loạn.
Quên đi tất cả những lời phủ nhận thì thầm và những biểu hiện quan tâm không được ghi nhận ở nơi riêng tư; bỏ qua những nụ cười ngớ ngẩn trước máy quay từ các quan chức Cộng hòa, những người đang cố gắng hết sức để chỉ ra rằng họ đang tham gia vào trò đùa. Bỏ qua những lời cãi bướng của những cây viết chống những ai chống Trump, những người chỉ muốn nói về cái thời điểm vào năm 2017 khi một số đảng viên Dân chủ phản đối cuộc bỏ phiếu của Cử tri đoàn (và bị chính Joe Biden gõ búa phản bác).
Đây là sự dấy loạn, đơn giản và ngay thẳng. Không có cách chơi đùa cợt và lý luận nào có thể thay đổi thực tế là phần lớn Đảng Cộng hòa và những người biện hộ cho đảng này đang ủng hộ việc lật đổ một cuộc bầu cử Mỹ và tiếp tục cai trị của một chuyên quyền bệnh hoạn về xã hội (sociopathic autocrat).
Đây không phải là một vài kẻ cuồng nhiệt đứng trước máy quay truyền hình. Năm 2005, một thành viên Đảng Dân chủ tại Hạ viện và một tại Thượng viện đã đệ đơn phản đối việc kiểm phiếu đại cử tri của Ohio, đồng thời nhấn mạnh rằng họ không phản đối kết quả của cuộc bầu cử tổng thống. Vào năm 2017, một số ít thành viên đảng Dân chủ tại Hạ viện phản đối việc kiểm phiếu. Bởi vì họ thiếu sự ủng hộ trong Thượng viện, Phó Tổng thống Biden khi đó đã tuyên bố yêu cầu của các dân biểu đã không có hiệu lực và tuyên bố, "Mọi chuyện đã kết thúc." Trong cả hai trường hợp, ứng cử viên đảng Dân chủ đều đã nhượng bộ.
Ngày nay, “tập hợp dấy loạn” (sedition caucus) bao gồm ít nhất 140 thành viên của Hạ viện — tức là, khoảng hai phần ba số thành viên Cộng hòa của Hạ viện — và ít nhất 10 thành viên của Thượng viện. Thách thức của họ diễn ra sau nhiều tuần khăng khăng rằng cuộc bầu cử năm 2020 đã bị gian lận, bị nhiễm bởi gian lận và thậm chí bị lật đổ bởi các thế lực nước ngoài. Tổng thống và các tay sai của ông ta đã đệ đơn, và thất bại, rất nhiều vụ kiện, từ những tranh chấp nhỏ về quy trình cho đến những bản tóm tắt đầy lỗi lầm trẻ con với đầy những khẳng định quái gỡ.
Thay vì đe dọa sẽ coi những phản đối này là không phù hợp, như Biden đã làm cách đây 4 năm, Phó Tổng thống Mike Pence “hoan nghênh” những thách thức này. Sự nghiệp của Pence đã kết thúc, nhưng lẽ ra ông ấy có thể ủng hộ Hiến pháp mà ông ấy tuyên bố yêu quý và ông ấy thề bảo vệ. Tuy nhiên, sự hèn nhát rất dễ lây lan và không có chiếc mặt nạ nào đủ dày để bảo vệ Pence khỏi mầm bệnh của nỗi sợ hãi.
Có lẽ cuộc tập hợp dấy loạn không có ý định đi xa đến mức này. Các thành viên của nó bắt đầu bằng cách lập luận rằng tất cả chúng ta chỉ cần làm hài lòng Tổng thống Trump, để ông ấy có thời gian xử lý chuyện thất cử và coi tổng thống Hoa Kỳ như một đứa trẻ con sắp ra về tay trắng. Họ đảm bảo với chúng ta rằng ông ấy sẽ không phải là một kẻ cùng đường, bởi vì điều đó sẽ quá nhục nhã. Đảng Cộng hòa sẽ không bao giờ tự hoại vì một kẻ thua cuộc đã được chứng minh.
Nhưng đối với Trump, không có cái gọi là quá nhiều sỉ nhục. Sự xấu hổ duy nhất trong thế giới Trump nằm ở việc thừa nhận thất bại. Và vì vậy Trump đã cố sấn tới, vì bất kỳ ai đã theo dõi ông trong hơn 10 phút đều biết ông sẽ làm như vậy. Và sau đó anh ta tăng gấp ba, gấp bốn, gấp năm lần. Và cũng giống như họ đã làm trong bốn năm qua, các vị dân cử Cộng hòa cố gắng tự thuyết phục rằng nếu họ ủng hộ sự phẫn nộ này, thì đó sẽ là lần cuối cùng họ bị yêu cầu từ bỏ phẩm giá của mình; rằng sự phản bội Hiến pháp này sẽ là sự phản bội cuối cùng của họ. Rằng nếu họ tuân thủ thêm một lần nữa, họ sẽ được phép quay trở lại cuộc sống đặc quyền của họ xa các quận hạt mà họ tuyên bố là đại diện — những nơi mà ít người trong số họ thực sự muốn sống sau khi nếm trải cuộc sống ở Thành phố Ngọc lục bảo. (Thành phố Ngọc lục bảo - Emerald City - một thành phố giả tưởng trong một cuốn phim giả tưởng cùng tên. - ND)
Có thể là tập hợp dấy loạn biết rằng tất cả những thử thách này sẽ thất bại. Có thể là họ biết sự xúc phạm cuối cùng của họ đối với nền dân chủ Mỹ, vào thứ Tư, cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Điều này không liên quan: Tham gia vào sự dấy loạn vì những lý do không chân thành không làm cho nó bớt gớm ghiếc hơn. Lập luận rằng bạn đã phản bội Hiến pháp chỉ là màn kịch không thể là lời bào chữa.
Thật vậy, việc xé nát Hiến pháp chỉ vì lợi ích cá nhân có lẽ là tội lỗi tồi tệ nhất trong số các tập hợp dấy loạn. Sẽ nhẹ nhõm hơn khi biết rằng những người Cộng hòa này thực sự tin những gì họ đang cố gắng rao bán, rằng họ là những người cuồng tín và lý tưởng chân thành, những người ít nhất đã tôn trọng chúng ta khi dùng niềm tin chân thành của họ để đối phó với niềm tin của chúng ta.
Nhưng về cơ bản, chúng ta đang đối phó với những người tệ hơn nhiều so với những người có lòng tin thật sự. Đảng Cộng hòa bị lây nhiễm bởi những kẻ cơ hội điên cuồng, loại người sẽ cố gắng nói với chúng ta sau này rằng họ “chỉ đặt câu hỏi”, rằng họ đang “bảo vệ quy trình” và tất nhiên, rằng họ chỉ đơn thuần đại diện cho “ý chí của người dân.” Thượng nghị sĩ Josh Hawley và Ted Cruz không phải là những kẻ ngốc. Đây là những kẻ hoàn toàn hiểu rõ những gì họ đang làm. Thượng nghị sĩ Mitt Romney thấy rõ điều đó, nhìn nhận rằng các đồng nghiệp Cộng hòa của ông đang tham gia vào "một mưu đồ khủng khiếp" để "nâng cao tham vọng chính trị".
Những người thiện chí trên khắp nước Mỹ muốn có một số loại lộ trình phản đối cuộc tấn công máu lạnh này vào Hiến pháp, nhưng chẳng có cái gì tồn tại. Như James Madison đã cảnh báo chúng ta, nếu không có những người đức hạnh, sẽ không có hệ thống kiểm tra và cân đối nào hoạt động. Đảng Cộng hòa đã biến từ một đảng tôn vinh đức hạnh trở thành một biểu hiện ngu xuẩn và ngớ ngẩn nhất của tư lợi được thể chế hóa trong lịch sử hiện đại của nước cộng hòa Hoa Kỳ.
Giải pháp thực sự sẽ đến sau khi tất cả các mưu đồ này thất bại. Các cử tri không được mắc mưu và cố gắng sửa đổi một cách vội vàng về luật pháp và hiến pháp. Những điều này cũng sẽ không thể kiềm chế một bên quyết tâm phá hủy các quy phạm pháp luật và đạo đức để theo đuổi quyền lực thô. Cách tốt hơn là hướng sự chú ý của chúng ta đến công việc điều hành, đồng thời thề loại bỏ mọi thành viên của tập hợp dấy loạn ra khỏi cuộc sống công cộng của chúng ta, cả qua thùng phiếu và bằng cách tránh xa những người hỗ trợ họ.
Các thành viên của công chúng và các định chế của cuộc sống Mỹ nên khâm liệm những kẻ dấy loạn này trong im lặng và ngột ngạt vĩnh viễn: không phỏng vấn trên truyền hình, không cho danh vị ở các trường đại học hoặc các viện nghiên cứu, không tổ chức các tua quảng cáo sách, không mời lên các chương trình trò chuyện đêm khuya, không đăng các bài ý kiến tư lợi.
Tập hợp dấy loạn còn tồi tệ hơn một âm mưu phản quốc. Ít nhất những kẻ phản quốc còn thực sự tin vào điều gì đó. Những người này thay vào đó chỉ tin vào vận may của bản thân và do đó sẽ thay đổi thế cờ và lòng trung thành khi hoàn cảnh yêu cầu. Họ sẽ luôn luôn trở thành những gì họ giả vờ trở thành, và vì vậy họ không thể — và không được — được tin cậy một lần nữa với quyền lực chính trị./.
Nguyên bản tiếng Anh:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét