Herschel Walker đổ lỗi cho một căn bệnh tâm thần hiếm gặp để thanh minh cho những hành vi bạo động trong quá khứ của ông ta. |
Ứng cử viên cho biết chứng Rối loạn Nhận dạng Phân ly (Dissociative Identity Disorder - DID) của ông ta đã được “chữa lành”. Các chuyên gia nói rằng chuyện phức tạp hơn thế.
07/11/2022
Trong cuốn sách năm 2008 của mình, Breaking Free: My Life with Dissociative Identity Disorder (Thoát nạn: Cuộc đời tôi và căn bệnh Rối loạn Nhận dạng Phân ly), Herschel Walker đã mô tả 12 hoán dạng, hay là nhân dạng khác nhau đã thay nhau chiếm ngự tâm thần ông ta. Có hoán dạng “Người bảo vệ”, đã xoa dịu Walker khi ông bị chế giễu vì cân nặng và tật nói lắp khi ông vừa bước vào tuổi vị thành niên; hoán dạng "Anh hùng" đã giúp ông “khoác vỏ bọc ra vẻ không nao núng" khi bị bắt nạt ở trường học; hoán dạng "Chiến binh", thích va chạm thể xác ("càng dữ dội, càng tàn bạo, càng tốt"); và hoán dạng “Huấn luyện viên”, sẽ “chọn” một hoán dạng nào thích hợp nhất tuỳ theo hoàn cảnh.
Người từng thắng giải Heisman Trophy (1982) và là cầu thủ NFL kỳ cựu với 12 mùa giải đã từ lâu đổ lỗi cho những nhân dạng hoán chuyển này là căn nguyên của những suy nghĩ bạo lực và hành vi nguy hiểm của ông ta — chẳng hạn như chơi trò roulette kiểu Nga hoặc chuyện ông muốn bắn một người giao hàng đến muộn. Ông ta cũng đổ lỗi cho những hoán dạng kia là căn nguyên của những hành động đe dọa mà ông ta nói rằng ông ta không thể nhớ, chẳng hạn như cáo buộc rằng anh ta đã dí súng vào thái dương của người vợ cũ.
Walker đã tự nhận mình mắc chứng rối loạn nhận dạng phân ly DID, một căn bệnh tâm thần được định nghĩa là sự hiện diện của “những đặc điểm nhận dạng riêng biệt” (thường được gọi là những hoán dạng) “hoạt động độc lập với nhau và tự chủ với nhau”, theo nghiên cứu tại Viện Y tế Quốc gia NIH. Từng được gọi là Rối loạn Đa Nhân cách (Multiple Personality Disorder), căn bệnh DID (Dissociative Identity Disorder - Rối loạn Nhận dạng Phân ly) là một bệnh trạng phức tạp. Các chuyên gia điều trị căn bệnh này cho rằng nguyên nhân gây bệnh là do “nhiều trẻ em bị chấn thương không có khả năng phát triển ý thức thống nhất về bản thân được duy trì giữa các trạng thái hành vi khác nhau”. Walker nói rằng căn bệnh DID của ông ta là do thường bị bắt nạt trong thời thơ ấu.
“Như mọi người đều biết, tôi đã có một cuộc chiến thực sự với sức khỏe tâm thần.”
Ngày nay, khi Walker đề cập đến DID, ông ta phần lớn dùng thì quá khứ. “Như mọi người đều biết, tôi đã phải trải qua một cuộc chiến thực sự với sức khỏe tâm thần,” Walker nói trong một quảng cáo truyền hình đầu tháng 10. Nhưng ứng cử viên Cộng hòa của Georgia cho Thượng viện Hoa Kỳ nói thêm rằng "nhờ ơn Chúa, tôi đã vượt qua nó." Trong một cuộc phỏng vấn vào tháng 12 năm 2021 với Axios, Walker nói rằng ông ấy “bây giờ khỏe mạnh hơn 99% người dân ở Mỹ,” và ông nói thêm “giống như tôi bị gãy chân; Tôi đã bó bột. Nó đã lành.”
Herschel Walker gặp gỡ những người ủng hộ tại một thị trấn nhỏ ở Tây Bắc Georgia vào ngày 26 tháng 9 năm 2022. (Robin Rayne / ZUMA) |
Nhưng các chuyên gia lưu ý rằng chứng DID phức tạp hơn những gì Walker đã thổ lộ, và một số câu hỏi liệu bệnh trạng có phải là lối giải thích chính xác các hành vi trong quá khứ của ông ta hay không. Không giống như ung thư hoặc gãy xương, không có phương pháp xét nghiệm máu hoặc chụp phim tiêu chuẩn để xác định xem ai đó bị rối loạn nhân cách hoặc bệnh tâm thần khác, do đó, việc chẩn đoán bệnh trạng có thể rất khó khăn, thường dựa trên các triệu chứng, các hành vi hay cảm giác được diễn tả, và trình độ chuyên môn của bác sĩ lâm sàng.
Bệnh tâm thần vẫn là một vấn đề sĩ diện trong xã hội chúng ta nói chung, nhưng đặc biệt là đối với những người đang ứng cử vào các chức vụ công. Để đóng khung các hành vi đáng lo ngại trong quá khứ theo bối cảnh, các nhân vật công chúng thường có xu hướng đưa ra cả chẩn đoán cụ thể kèm sự trấn an rằng bất kỳ vấn đề nào có thể từng xảy ra hiện đều được kiểm soát hoặc thậm chí được chữa khỏi. Các chính trị gia chỉ cần nhớ những gì đã xảy ra vào năm 1972, khi người ta tiết lộ rằng Thomas Eagleton, người được ứng cử viên tổng thống của đảng Dân chủ George McGovern chọn đứng chung liên danh, trước đó đã phải nhập viện vì bệnh trầm cảm và đã được điều trị sốc điện. Eagleton bị buộc phải rút khỏi liên danh, và chiến dịch của McGovern cuối cùng đã chìm trong biển lửa. Walker, thay vào đó, vượt lên trên những lời chỉ trích. Cựu Chủ tịch Hạ viện của Đảng Cộng hòa Newt Gingrich, có mẹ là người mắc chứng Rối loạn Lưỡng cực, trước đây đã nói với Axios rằng những bình luận công khai của Walker về chẩn đoán và quá khứ của ông ấy sẽ “đánh bại mọi nỗ lực bôi nhọ ông ấy”.
Không thể xác định được bất kỳ yếu tố riêng biệt cụ thể nào đã góp phần vào hành vi trong quá khứ của Walker. Nhưng vì chẩn đoán DID là cách ông ấy giải thích hành vi của mình, chúng ta hãy xem xét về chứng rối loạn thường gây tranh cãi này.
Đầu tiên, không có bằng chứng chắc chắn nào cho thấy những người được chẩn đoán mắc chứng DID nói chung là bạo động hơn những người khác nói chung. Thứ hai, có những câu hỏi xung quanh việc điều trị căn bệnh đó của Walker; chẳng hạn như người đã chẩn đoán đầu tiên cho Walker, ủng hộ các phương pháp điều trị khác thường, chẳng hạn như dùng thần chú để điều trị một số ca bệnh. Cuối cùng, và có lẽ khó hiểu nhất, một số chuyên gia không chắc chắn rằng DID nên được xem như một căn bệnh tâm thần.
Bác sĩ David Spiegel, phó chủ tịch khoa tâm thần học và khoa hành vi học tại Stanford, không phải là người hoài nghi về DID. Ông ấy đã điều trị cho hơn một chục bệnh nhân DID và ông ấy nhấn mạnh rằng ông ấy không thể nói chi tiết về căn bệnh của Walker. Nhưng ông nói rằng DID nói chung không biến mất một cách đơn giản mà không cần điều trị lâu dài. Ông nói, “Không có cách sửa chữa nhanh chóng nào cả. Nó đơn giản không bốc hơi được."
Mặc dù thực tế rằng cuộc đua vào Thượng viện của Walker là một trong những cuộc đua khít khao nhất và có nhiều hệ quả nhất trong cả nước, nhưng chẩn đoán DID của ông ấy hiếm khi được chú ý nhiều hơn là những đề cập thoáng qua trong các bài báo của giới truyền thông. Các chuyên gia đã phần lớn tránh bình luận công khai về sức khỏe tâm thần của Walker hoặc về việc liệu nó có ảnh hưởng đến khả năng của ông ấy để chịu đựng mức độ công việc căng thẳng và hệ trọng của một thượng nghị sĩ Hoa Kỳ hay không. Trong các cuộc phỏng vấn với báo Mother Jones, một số chuyên gia tâm thần đã ngần ngại khi bình luận về tình trạng của Walker. Một số thậm chí còn miễn cưỡng khi phải thảo luận chung chung về DID.
Một lý do cho sự thận trọng của họ là cái gọi là Quy tắc Goldwater, một quy tắc đạo đức được chấp nhận bởi hàng trăm chuyên gia tâm thần từng tham gia đánh giá về sức khỏe tâm thần của ứng cử viên tổng thống Cộng hòa năm 1964 Barry Goldwater trong một cuộc khảo sát do Tạp chí Fact Magazine tổ chức. Vào thời điểm đó, Goldwater bị nhiều người coi là có quan điểm cực đoan về vũ khí hạt nhân và chính sách đối nội, và một số chuyên gia nghi ngờ rằng quan điểm của ông ám chỉ chứng rối loạn tâm thần hoặc cảm xúc. Ban lãnh đạo của Hiệp hội Tâm thần Hoa Kỳ APA đã giận dữ trước cuộc khảo sát, cho rằng các câu trả lời, trong đó phần nhiều cho rằng Goldwater bị rối loạn tâm thần hoặc tâm thần phân liệt, là "không có giá trị khoa học hoặc y tế nào." Chủ tịch APA lúc bấy giờ là Bác sĩ Daniel Blain đã tố cáo kết quả khảo sát là “một mớ hỗn độn các ý kiến chính trị cá nhân nói với tư cách cá nhân của các bác sĩ tâm thần được chọn.”
Sau đó, APA đã thiết lập một quy tắc vào năm 1973 cấm các bác sĩ tâm thần suy đoán về sức khỏe tâm thần của các nhân vật công chúng nếu không được phép họ và chưa từng khám cho họ. Tổ chức này lập luận rằng làm như vậy có thể gây ra rủi ro cho các cuộc bầu cử công bằng và làm tổn hại đến uy tín chung của lĩnh vực tâm thần học, như đã xảy ra ở sự cố Goldwater.
Nhưng quan điểm đó không phải là phổ biến. Một số chuyên gia cảm thấy rằng việc cấm các bác sĩ tâm thần chia sẻ ý kiến chuyên môn của họ về các ứng viên thực sự gây ra mối nguy hiểm lớn hơn.
Bác sĩ Bandy Lee nói với Mother Jones: “Nếu các bài kiểm tra sức khỏe tâm thần cơ bản không thể thực hiện được, thì ít nhất chúng ta phải có thể giáo dục cử tri về các nguyên tắc cơ bản của sức khỏe tâm thần.” Lee là một bác sĩ tâm thần chuyên về bạo lực, người đã bị Trường Y Đại học Yale sa thải sau khi phá vỡ quy tắc Goldwater bằng cách tổ chức một hội nghị thảo luận về sức khỏe tâm thần của Tổng thống Donald Trump và cảnh báo công chúng vào năm 2017 rằng ông không ổn định về tinh thần. Bà nói, “Nhưng các chuyên gia sức khỏe tâm thần đã bị bịt miệng, và bị loại khỏi các cuộc thảo luận công khai.”
Căn bệnh DID được cho là ảnh hưởng đến khoảng chừng 1% dân số, nhưng hàng triệu người khác biết về tình trạng này nhờ các mô tả khuếch đại về nó trong sách vở và phim ảnh. Đầu tiên là Sybil, một cuốn sách năm 1973 và bộ phim năm 1976 với sự tham gia của Sally Field, dựa trên câu chuyện của một người phụ nữ có thật, cô Shirley Mason, người có 16 nhân cách khác nhau.
Không rõ Mason thực sự bị DID hay là bị chứng rối loạn tâm thần nói chung hoặc một số bệnh tâm thần khác. Trong hơn 40 năm kể từ khi câu chuyện Sybil trở thành phổ biến, các chuyên gia đã đặt câu hỏi về động cơ của vị bác sĩ tâm thần Connie Wilbur, người đã điều trị miễn phí cho cô Mason để đổi lấy quyền ghi chép lại bệnh tình DID của cô trong cuốn sách Sybil, mà bà Wilbur đã giao cho Flora Rheta Schreiber chấp bút.
Khi Mason vật lộn để “tích hợp” các tính cách của mình vào một bản thể chung — việc gây cản trở kết thúc có hậu của cuốn sách dự tính — người bác sĩ tâm thần đã giữ lại một loại thuốc an thần mạnh và gây nghiện có tên Natri Pentothal mà bà thường xuyên cho Mason dùng, theo cuốn Sybil Exposed, một cuốn sách vạch trần của Debbie Nathan vào năm 2011 ghi lại những phương pháp kỳ lạ của Wilbur. Không có thuốc này, Mason trở nên kích động. Cô ấy đã viết cho bà Wilbur một lá thư nói rằng cô ấy đã tạo ra những hoán dạng. “Tôi không có bất kỳ tính cách đa nhân cách nào. Về cơ bản tôi đã nói dối.” Thừa nhận rằng tình trạng bệnh tật là giả tạo có thể đồng nghĩa với sự chấm dứt mối quan hệ của cô với Wilbur và từ bỏ luôn Natri Pentothal; Mason sau đó chối bỏ bức thư đầu tiên; trong bức thư thứ hai, cô tuyên bố rằng một người khác đã viết nó, để sau đó được nhận thuốc trở lại.
Khoảng một thập niên sau khi Mason bắt đầu điều trị, bác sĩ tâm thần của cô thông báo rằng bà sẽ dọn đi khỏi tiểu bang. Wilbur mời Mason dọn đi cùng với bà, với điều kiện cô phải tích hợp đa nhân cách của cô thành một để cuốn sách có thể hình thành. Cuốn sách của Nathan nói rằng Mason không bao giờ trải qua một giai đoạn khác của một nhân cách khác nữa.
Cho dù chẩn đoán rối loạn đa nhân cách của Mason có phải là hư cấu hay không, nó có thể đã thúc đẩy sự gia tăng của nhiều ca bệnh. Sau khi bộ phim Sybil được phát hành, các báo cáo về chứng mất trí nhớ phân ly và rối loạn nhận dạng phân ly đã tăng đột biến từ những năm 1980 đến giữa những năm 1990, tiếp theo là sự sụt giảm 3/4 so với mức đỉnh của chúng vào năm 2003.
Gần đây hơn, bạn có thể nhớ lại bộ phim kinh dị Split năm 2016, do M. Night Shyamalan đạo diễn, trong đó ba cô gái bị bắt cóc phải trốn thoát khỏi một người đàn ông có 23 hoán dạng trước khi hoán dạng thứ 24 thậm chí còn kinh hoàng hơn xuất hiện. Một cách mà Split trình bày sai về bệnh DID là thực tế là có rất ít, nếu có, các nghiên cứu khoa học đáng tin cậy chứng minh những người mắc chứng rối loạn này có khả năng bạo lực cao hơn mức trung bình so với dân số nói chung. Mặc dù có các nghiên cứu hạn chế về chủ đề này nói chung, một nghiên cứu năm 2017 được công bố trên Tạp chí Y khoa BMC cho thấy điều ngược lại: Trong số 173 người mắc chứng rối loạn phân ly loại DID được một nhà tâm lý học lâm sàng nghiên cứu, chỉ có 3% được tường trình là đã bị buộc tội bất kỳ tội hình sự nào trong sáu tháng trước đó, và khoảng một nửa số đó bị truy tố hình sự. Theo nghiên cứu, chỉ có 0,5 phần trăm số những người được khảo sát đã từng bị giam giữ trong 6 tháng trước đó. Hơn nữa, “không có triệu chứng nào dự đoán được hành vi phạm tội gần đây một cách đáng tin cậy,” tác giả viết.
Vậy thì, câu hỏi được đặt ra là liệu có nên chẩn đoán DID hay không.
Bác sĩ Allen Frances, chủ tịch danh dự của Khoa Tâm thần và Hành vi học tại Trường Y Đại học Duke, cho biết: “Khi có một tác nhân bên ngoài làm ngưng tụ điều này và khiến nó trở thành một căn bệnh lây lan phổ biến, bạn sẽ có một loạt những ca đột ngột xảy ra. Ông nghi ngờ tính xác thực của tình trạng này và cố gắng xóa nó khỏi một phiên bản của cuốn Sổ tay Chẩn đoán và Thống kê về Rối loạn Tâm thần, cuốn cẩm nang được coi là kinh thánh chẩn đoán dành cho các bác sĩ tâm thần và các chuyên gia sức khỏe tâm thần, hiện đã được xuất bản lần thứ năm.
Ông ấy không phải là người hoài nghi DID duy nhất. Theo nhà tâm lý học Đại học Harvard Richard McNally, DID đang gây tranh cãi vì các chuyên gia không đồng ý về việc liệu đó có phải là một phép ẩn dụ về mặt văn hóa cho nỗi đau khổ hay không, hay liệu chấn thương thời thơ ấu có thể gây suy sụp cho người ta - nghĩa đen là làm phân rã tính cách của một người thành nhiều tính cách để giúp tính cách nguyên thuỷ kìm nén chấn thương. McNally nói: “Tuyên bố rằng mọi người có thể bị chấn thương khủng khiếp nhưng không thể nhớ lại những ký ức đó là không thuyết phục. Thật vậy, rối loạn căng thẳng hậu chấn thương được đánh dấu bằng những ký ức xâm nhập về chấn thương mà nạn nhân không thể quên”.
Nhưng Frances còn đi một bước xa hơn khi từ chối điều đó: “Quan điểm cá nhân của tôi là hầu như, nếu không phải luôn luôn, điều gì đó được kích động bởi một nhà trị liệu nhiệt tình với nó — hoặc bởi một cuốn sách hoặc một bộ phim.”
Trong số những người có khả năng bị ảnh hưởng bởi văn hóa đại chúng là Kenneth Bianchi, một trong hai kẻ của cặp giết người hàng loạt được gọi chung là California’s Hillside Strangler, kẻ đã không nhận tội vì lý do bị điên loạn trong vụ giết nhiều phụ nữ vào cuối những năm 1970. Bianchi tuyên bố chẩn đoán rối loạn đa nhân cách trong phiên xử, nhưng một số chuyên gia được mời đến để đánh giá tình trạng tâm thần của anh ta đã nghĩ rằng anh ta đang giả tạo nên tình trạng. Họ lập luận rằng Bianchi đã biết về chứng DID trước khi giả vờ bị chứng đó. Cảnh sát đã tìm thấy một lượng lớn sách tâm lý trong căn hộ của Bianchi và Bianchi thừa nhận đã xem Three Faces of Eve, một bộ phim năm 1957 mô tả chứng DID. Những nỗ lực của anh ta đã thất bại. Cuối cùng anh ta bị kết án tù chung thân vào năm 1979.
Cuốn sách năm 2008 của Herschel Walker đã mô tả nhiều sự cố về những suy nghĩ và hành vi bạo lực. Anh ta không chỉ chơi trò roulette kiểu Nga với một khẩu súng đã nạp đạn, mà còn có lúc “giết người trong tâm trí của mình”, anh ta nghĩ về việc bắn người giao xe đang chậm trễ trong việc giao xe cho anh ta. Walker viết trong cuốn sách của mình: “Nó sẽ không khác gì việc chứng kiến những mục tiêu mà tôi đã bắn trong nhiều năm — ngoại trừ sự thích thú trong nội tạng mà tôi có được khi nhìn thấy vết thương nhỏ và máu và mô não phun ra — giống như một trận pháo hoa ngày 4 tháng 7— nổ tung ra sau lưng anh ta.”
Walker vận động cho một đám đông lớn bên ngoài một cửa hàng cầm đồ và bán súng ở vùng nông thôn phía bắc Georgia vào ngày 24 tháng 10 năm 2022. (Robin Rayne / ZUMA) |
Mặc dù không được nêu chi tiết trong cuốn sách, nhưng vào năm 2008, vợ cũ của anh, Cindy Grossman, cũng cáo buộc Walker đã dí súng vào đầu cô và đe dọa sẽ "bắn banh não của cô ấy" khi họ kết hôn.
Vào thời điểm xuất bản cuốn sách của Walker và lời buộc tội của Grossman, Bác sĩ Carole Lieberman, một bác sĩ tâm thần học ở California, đã gợi ý với ABC News rằng một người trong hoàn cảnh của Walker có thể muốn giả mạo một chẩn đoán để bào chữa cho những hành vi thiếu thận trọng bạo lực, không khác gì Bianchi. Bà nói: “Các bác sĩ tâm thần phải chẩn đoán rối loạn nhân dạng phân ly rất cẩn thận vì đôi khi bệnh nhân muốn thanh minh cho hành vi của mình bằng cách cho rằng đó chỉ là một “chứng rối loạn” chứ không phải là những sai lầm bốc đồng của họ.
Tuy nhiên, việc Walker được cho là không có khả năng nhớ lại những lần đe dọa Grossman như bị cáo buộc sẽ trùng khớp với quan điểm của một số chuyên gia về những biểu hiện của chứng DID. Spiegel nói: “Sẽ có những người mất ý niệm về thời gian, họ có thể nhìn thấy quần áo trong tủ của họ mà họ không nhớ là đã mua, họ sẽ thấy mình trong phòng khách sạn với ai đó và không biết họ đến đó bằng cách nào.”
Một chuyên gia khác, Igor Pietkiewicz, một nhà trị liệu tâm lý và là phó giáo sư tại Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn ở Ba Lan, gợi ý với tôi rằng các triệu chứng của Walker - cụ thể là hành vi “mất kiểm soát” của ông ta - là dấu hiệu của rối loạn nhân cách ranh giới, một hội chứng phức tạp khó chẩn đoán khác được đặc trưng bởi những suy nghĩ, cảm xúc và hành vi rối loạn dữ dội. Tuy nhiên, Pietkiewicz nói thêm rằng chẩn đoán bệnh nhân “là một quá trình phức tạp và đòi hỏi thiết bị chuyên dụng và kỹ năng lâm sàng chuyên môn.”
Nếu Walker mắc chứng DID hay chứng bệnh gì khác, vẫn chưa rõ liệu anh ta có được điều trị sức khỏe tâm thần đầy đủ hay không. Đối với chứng DID, điều đó thường bao gồm liệu pháp tâm lý liên tục, thôi miên và thuốc để điều trị các bệnh đi kèm phổ biến như trầm cảm, theo ông Spiegel.
Walker đã viết rằng ông ta đã dành một thời gian dài để điều trị ngoại trú tại bệnh viện Torrance, California. Nhưng đối với ông ấy, công lao thực sự cho sự hồi phục của ông ta thuộc về Jerry Mungadze, người có bằng Tiến sĩ về Cố vấn Giáo dục từ Đại học Bắc Texas. Hai người biết nhau vào đầu những năm 1980 khi cả hai đang tham gia điền kinh đại học, nhưng đã kết nối lại vào khoảng năm 2001 tại một bữa dạ tiệc. Walker nói rằng nhờ mối quan hệ của họ trong hai thập niên qua, ông đã có thể "vượt qua" DID.
Walker viết trong cuốn sách của mình: “Tiến sĩ Jerry đã đóng một vai trò quan trọng trong quá trình chữa bệnh của tôi. Tôi coi ông ấy là một trong những người bạn tốt nhất của mình, và có lẽ là một trong những người cần thiết nhất."
Nhưng phương pháp của Mungadze không giống như phương pháp của nhiều chuyên gia sức khỏe tâm thần. Năm 2000, ông đã cung cấp cho các học viên tại một buổi thuyết trình một danh sách câu hỏi mà họ nên hỏi bệnh nhân. Theo Tạp chí Atlanta Journal - Constitution, một câu hỏi được đọc: "Họ có sẵn sàng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thề theo Sa-tăng không?" Ông ấy cũng ủng hộ việc sử dụng phép trừ tà (exorcism) như một cách trị liệu, mặc dù ông ấy thừa nhận đó không phải là “bước đầu tiên” trong điều trị DID. Mungadze đã viết trong cuốn sách Các vấn đề quan trọng trong lĩnh vực Rối loạn Phân ly: Sáu góc nhìn từ các nhà thực hành nhạy cảm về tôn giáo (Critical Issues in the Dissociative Disorders Field: Six Perspectives from Religiously Sensitive Practitioners) như sau: “Phép trừ tà có vai trò trong việc điều trị một số khách hàng DID.”
Mungadze cũng quảng bá một kỹ thuật chẩn đoán, trong đó bệnh nhân sử dụng bút chì màu hoặc bút sáp để tô màu trên bản đồ não. Mungadze đã nói rằng "những người đến từ điều huyền bí - những người đến từ phù thủy - thường chọn màu đen, màu nâu và màu xám."
Ông Spiegel cho biết “không có bằng chứng nào” cho thấy việc diễn giải ý nghĩa đặc biệt từ việc tô màu trong hình ảnh bộ não là có “bất kỳ cơ sở khoa học nào”.
Cả Mungadze và ban tranh cử của Walker đều không trả lời yêu cầu bình luận từ báo Mother Jones cho bài báo này.
Gác qua các phương thức điều trị, một số chuyên gia nhấn mạnh rằng chẩn đoán cơ bản về sức khỏe tâm thần không nên là lý do để loại bỏ một người nào đó khỏi chức vụ công cộng.
Spiegel cho biết ông biết nhiều bệnh nhân mắc chứng DID “đang làm những công việc cấp cao và làm rất tốt. Và thông thường, họ đã phải đối mặt với một số cách điều trị và sự công nhận khi họ đang gánh vác nhiều hơn những gì họ có thể xử lý." Tuy nhiên, ông nói thêm rằng những người bị DID “thường bị tổn thương về mặt tinh thần, đôi khi là về thể chất. Các đường nứt đã nằm ở đó và các yếu tố gây căng thẳng tiếp theo có thể dẫn đến tình trạng rối loạn trầm trọng hơn… Đó không phải là điều mà bạn có thể khắc phục nhanh chóng và đạt ổn thoả.”
Trong khi đó, một số người hâm mộ Walker coi chẩn đoán DID của ông ấy như một sức mạnh, một điều thể hiện lòng dũng cảm và giúp giảm mặc cảm về các vấn đề sức khỏe tâm thần. Frank Mattiace, một cố vấn cai nghiện và đồng đội cũ của Walker, nói với tôi: “Bạn đang nói về một vận động viên điền kinh đẳng cấp thế giới, một vận động viên Olympic, một cầu thủ NFL và một cầu thủ All-America. Chỉ mỗi chuyện ông ấy công khai bệnh tình đó… ông ta đã là một nhà lãnh đạo.”
Frances, bác sĩ tâm lý của Đại học Duke, không đồng ý. Ông nói: “Nếu Herschel Walker thực sự mắc chứng rối loạn đa nhân cách, nội điều đó đủ khiến ông ta nên bị loại khỏi bất kỳ chức vụ cấp cao nào. Nếu Herschel Walker chỉ sử dụng chứng rối loạn đa nhân cách làm cái cớ thanh minh cho hành vi kinh khủng của mình, nội điều đó đủ khiến ông ta nên bị loại khỏi bất kỳ chức vụ cấp cao nào”./.
Nguồn: https://www.motherjones.com/politics/2022/11/herschel-walker-did-diagnosis/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét